Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ, có khi là những thử thách khó khăn, có khi lại là những tình huống trớ trêu. Trong bài 78 của giáo trình Hán ngữ quyển 5 trong bộ giáo trình Hán ngữ , tác giả đã chia sẻ hai câu chuyện đáng nhớ khi du học tại Trung Quốc: một lần bị thương do tai nạn xe đạp và một biệt danh hài hước “Xui Xẻo” do những sự cố bất ngờ xảy ra liên tiếp.
Dù có những lúc bối rối, lo lắng hay gặp chuyện không may, nhưng điều đọng lại trong tác giả chính là sự ấm áp từ những người xung quanh – từ bạn bè, thầy cô đến những người lạ sẵn sàng giúp đỡ mà không cần đền đáp. Những câu chuyện ấy không chỉ mang đến tiếng cười mà còn phản ánh tình người, lòng tốt và sự chân thành trong cuộc sống.
←Xem lại Bài 77: Giáo trình Hán ngữ Quyển 5 Phiên bản cũ
Bài đọc
Dưới đây là #2 bài đọc cần nhớ
Bài đọc 1
受伤以后
朋友 常常 向我 提出 这样 的 问题:你 这次 去 中国 留学 的 体会 是 什么?你 对 那里 的 印象 如何?每当 他们 这样 问 我 的 时候,我 都 会 毫不 犹豫 地 回答,这次 留学 给 我 的 印象 很 深刻,也 给 我 留下 了 很 多 美好 的 记忆。从 我 接触 到 的 人 来 看,他们 大 都 心地 善良,待人 热情,也 乐于 助人。
当然,世界上 任何 国家 和 地区 的 人 都 有 好坏 之分。我 不敢 说 这里 的 人们 个个 都 好,但 我 想 向 大家 讲一讲 我 的 亲身 经历,也许 你 会 从中 了解 到 他们 美好 的 心灵。
我 这个人 向来 不 爱 运动,而且 在 国内 时 从来 没 骑自行车 上过街,所以 来 中国 后,每次 骑车上街 我 都 提心吊胆的。
这 一次 真的 出事了。
那天,我 和 朋友 骑车 去 图书城。回来 的 路上,要 过 铁路,不知 怎么 搞 的,车轮 夹 在 铁道 中间,一下子 把 我 摔倒 了。还 没有 意识 到 自己 出 了 什么 事,人们 就 马上 把 我 小心 地 扶起来,有 人 还 拦了 一辆车,大家 七手八脚 地 把 我 和 朋友 扶上车。司机 也 是 个 热心 人,一路上 不时 地 回头 看看 我们,还 不停 地 安慰 我。到了 医院,他 小心翼翼 地 把 我 背到 急诊室。大夫 马上 给 我 检查 治疗检查 以后,大夫 说 我 小 腿 骨折 了,结果,给 我 的 小 腿 打 上 了石膏。带着 痛苦 的 心情 我 坐车 回到 学校。
老师 和 同学们 听说 后 都 来 看 我。我们班 的 林老师 见 我 躺在 床上 不能 动,就 非 要 我 住 到她 家 去 不可。起初 我 怕 给 老师 添麻烦,不 肯 去,但 老师 说:“千万 别 客气,你 就 把 老师 家 当做 自己 的 家 吧。”由于 老师 再三 说服,我 只好 答应 了。
住 在 林老师 家 里,她 好像 对 自己 的 女儿 一样 精心 照顾 我,送 吃 送 喝,直到 我 伤 好 能 自由 活动。
每当 回忆起 这段 往事,我 都 由衷 地 感谢 那些 叫不出 姓名 的 人。他们 乐于助人 的 精神 使我 难忘。
Shòushāng yǐhòu
Péngyǒu chángcháng xiàng wǒ tíchū zhèyàng de wèntí: Nǐ zhè cì qù zhōngguó liúxué de tǐhuì shì shénme? Nǐ duì nàlǐ de yìnxiàng rúhé? Měi dāng tāmen zhèyàng wèn wǒ de shíhou, wǒ dōu huì háo bù yóuyù de huídá, zhè cì liúxué gěi wǒ de yìnxiàng hěn shēnkè, yě gěi wǒ liú xià le hěnduō měihǎo de jìyì. Cóng wǒ jiēchù dào de rén lái kàn, tāmen dà dōu xīndì shànliáng, dài rén rèqíng, yě lèyú zhùrén.
Dāngrán, shìjiè shàng rènhé guójiā hé dìqū de rén dōu yǒu hǎo huài zhī fēn. Wǒ bù gǎn shuō zhèlǐ de rénmen gè gè dōu hǎo, dàn wǒ xiǎng xiàng dàjiā jiǎng yī jiǎng wǒ de qīnshēn jīnglì, yěxǔ nǐ huì cóngzhōng liǎojiě dào tāmen měihǎo de xīnlíng.
Wǒ zhège rén xiànglái bù ài yùndòng, érqiě zài guónèi shí cónglái méi qí zìxíngchē shàng guò jiē, suǒyǐ lái zhōngguó hòu, měi cì qí chē shàng jiē wǒ dōu tíxīndiàodǎn de.
Zhè yī cì zhēn de chūshì le.
Nèitiān, wǒ hé péngyǒu qí chē qù túshū chéng. Huílái de lùshàng, yào guò tiělù, bùzhī zěnme gǎo de, chēlún jiā zài tiědào zhōngjiān, yīxiàzi bǎ wǒ shuāi dǎo le. Hái méiyǒu yìshí dào zìjǐ chūle shénme shì, rénmen jiù mǎshàng bǎ wǒ xiǎoxīn de fú qǐlái, yǒurén hái lánle yī liàng chē, dàjiā qī shǒu bā jiǎo de bǎ wǒ hé péngyǒu fú shàng chē. Sījī yě shì gè rèxīn rén, yī lùshàng bùshí de huítóu kàn kàn wǒmen, hái bù tíng de ānwèi wǒ. Dàole yīyuàn, tā xiǎoxīnyìyì de bǎ wǒ bèi dào jízhěnshì. Dàifu mǎshàng gěi wǒ jiǎnchá zhìliáo. Jiǎnchá yǐhòu, dàifu shuō wǒ xiǎotuǐ gǔzhé le, jiéguǒ, gěi wǒ de xiǎotuǐ dǎ shàng le shígāo. Dàizhe tòngkǔ de xīnqíng wǒ zuòchē huí dào xuéxiào.
Lǎoshī hé tóngxuémen tīng shuō hòu dōu lái kàn wǒ. Wǒmen bān de Lín lǎoshī jiàn wǒ tǎng zài chuángshàng bùnéng dòng, jiù fēi yào wǒ zhù dào tā jiā qù bùkě. Qǐchū wǒ pà gěi lǎoshī tiān máfan, bù kěn qù, dàn lǎoshī shuō:“Qiān wàn bié kèqì, nǐ jiù bǎ lǎoshī jiā dàngzuò zìjǐ de jiā ba.” Yóuyú lǎoshī zàisān shuōfú, wǒ zhǐhǎo dāyìng le.
Zhù zài lín lǎoshī jiālǐ, tā hǎoxiàng duì zìjǐ de nǚ’ér yīyàng jīngxīn zhàogù wǒ, sòng chī sòng hē, zhídào wǒ shāng hǎo néng zìyóu huódòng.
Měi dāng huíyì qǐ zhè duàn wǎngshì, wǒ dōu yóuzhōng de gǎnxiè nàxiē jiào bù chū xìngmíng de rén. Tāmen lèyú zhùrén de jīngshén shǐ wǒ nánwàng.
Bài đọc 2
我 的 外号 叫 “倒霉
小 时候 我 就 知道 中国 是 一个 历史 悠久 的 国家。中国 强烈 地 吸引 着 我,大学 毕业 后,我 决心 要 到 中国 来 看看。
一个偶然 的 机会 我 到 了 哈尔滨,一个月 后 我 就 认识 了 许多 新朋友。一次,我 跟 朋友 一起 去 北京 旅行,当 我们 坐飞机 要 回 哈尔滨 的 时候,因为 下 大雨,哈尔滨 机场 不能 降落,只好 去 长春 机场,你 说 倒霉 不 倒霉!
我 在 哈尔滨 认识 了 一个 日本 朋友,她 要 去 北京 时 我 送 她 去 火车站。因为 她 带 的 东西 太 多,我 就 帮 她 把 东西 送 上 了 车,没想到,我 还没 下车,车 就 开 了,我 非常 着急。我 没有 车票,也 没 带 护照,什么 证件 都 没 带,最 要命 的 是 我 不会 说 汉语,朋友们 也 不知道 我 在 哪儿,怎么 办 呢?我 一 想,北京 有 我 的 好 朋友,就 坐了 十个 多 小时 的 火车 到 了 北京。到 北京 后 我 赶快 给 我 北京 的 朋友 打电话,可是 她 不在,我 又 给 哈尔滨 的 朋友 打电话,当 他们 知道 我 糊里糊涂 地 到 了 北京 的 时候,都 笑 死了。直到 晚上 十二点 我 才 找到 在 北京 的 朋友。在 她 的 帮助 下,第二天 我 又 坐火车 返回 哈尔滨,朋友们 看到 我 时 都 笑得 前仰后合,于是,他们 就 给 我 起 了 个 外号 叫 “倒霉”。
去年 秋天,我 来 北京 学习 汉语,这 是 我 第二次 来 中国。我 想 不会 再 倒霉 了吧,哪 知道,飞机 飞到 北京 时,又 不能 降落,我们 只好 在 天津 降落。朋友 生气 地 说:“都是 因为 你,才 这么 倒霉 的,你 快 下去 吧。”我 心里 也 很 着急。在 天津 机场 等了 两个小时,飞机 又 往 北京 飞,这次 终于 到 了 北京。到 北京 以后,很多 朋友 都 说,她 叫 倒霉,千万 不要 跟 她 在 一起 坐火车 或 坐飞机。当然 这 是 朋友 的 玩笑话,其实,我 这个人 大大咧咧 的,不 太 计较,也 乐于 助人。我 和 朋友 之间 从来 没有 红过脸,所以 我 的 朋友 挺多 的。他们 跟 我 在 一起 都 很 愉快,而且,这 以后,我们 再 也 没有 遇到 过 什么 倒霉 事,慢慢 地,大家 好像 把 我 这个 外号 也 忘 了。
Wǒ de wàihào jiào “dǎoméi”
Xiǎoshíhou wǒ jiù zhīdào Zhōngguó shì yī gè lìshǐ yōujiǔ de guójiā. Zhōngguó qiángliè de xīyǐnzhe wǒ, dàxué bìyè hòu, wǒ juéxīn yào dào Zhōngguó lái kàn kàn.
Yīgè ǒurán de jīhuì wǒ dàole Hā’ěrbīn, yīgè yuè hòu wǒ jiù rènshi le xǔduō xīn péngyǒu. Yīcì, wǒ gēn péngyǒu yīqǐ qù Běijīng lǚxíng, dāng wǒmen zuò fēijī yào huí hā’ěrbīn de shíhou, yīnwèi xià dàyǔ, Hā’ěrbīn jīchǎng bùnéng jiàngluò, zhǐhǎo qù Chángchūn jīchǎng, nǐ shuō dǎoméi bù dǎoméi!
Wǒ zài Hā’ěrbīn rènshi le yīgè Rìběn péngyǒu, tā yào qù Běijīng shí wǒ sòng tā qù huǒchē zhàn. Yīnwèi tā dài de dōngxi tài duō, wǒ jiù bāng tā bǎ dōngxi sòng shàng le chē, méi xiǎngdào, wǒ hái méi xià chē, chē jiù kāi le, wǒ fēicháng zhāojí. Wǒ méiyǒu chēpiào, yě méi dài hùzhào, shénme zhèngjiàn dōu méi dài, zuì yàomìng de shì wǒ bù huì shuō Hànyǔ, péngyǒumen yě bù zhīdào wǒ zài nǎr, zěnme bàn ne? Wǒ yī xiǎng, Běijīng yǒu wǒ de hǎo péngyǒu, jiù zuò le shí gè duō xiǎoshí de huǒchē dào le Běijīng. Dào Běijīng hòu wǒ gǎnkuài gěi wǒ Běijīng de péngyǒu dǎ diànhuà, kěshì tā bùzài, wǒ yòu gěi Hā’ěrbīn de péngyǒu dǎ diànhuà, dāng tāmen zhīdào wǒ hú li hú tu de dào le Běijīng de shíhou, dōu xiào sǐ le. Zhídào wǎnshàng shí’èr diǎn wǒ cái zhǎodào zài Běijīng de péngyǒu. Zài tā de bāngzhù xià, dì èr tiān wǒ yòu zuò huǒchē fǎnhuí hā’ěrbīn, péngyǒumen kàn dào wǒ shí dōu xiào de qiányǎnghòuhé, yúshì, tāmen jiù gěi wǒ qǐle gè wàihào jiào “dǎoméi”.
Qùnián qiūtiān, wǒ lái Běijīng xuéxí Hànyǔ, zhè shì wǒ dì èr cì lái Zhōngguó. Wǒ xiǎng bù huì zài dǎoméi le ba, nǎ zhīdào, fēijī fēi dào Běijīng shí, yòu bùnéng jiàngluò, wǒmen zhǐhǎo zài Tiānjīn jiàngluò. Péngyǒu shēngqì de shuō:“Dōu shì yīnwèi nǐ, cái zhème dǎoméi de, nǐ kuài xiàqù ba.” Wǒ xīnlǐ yě hěn zhāojí. Zài Tiānjīn jīchǎng děngle liǎng gè xiǎoshí, fēijī yòu wǎng Běijīng fēi, zhè cì zhōngyú dàole Běijīng. Dào Běijīng yǐhòu, hěnduō péngyǒu dōu shuō, tā jiào dǎoméi, qiān wàn bùyào gēn tā zài yīqǐ zuò huǒchē huò zuò fēijī. Dāngrán zhè shì péngyǒu de wánxiào huà, qíshí, wǒ zhège rén dàdaliēlie de, bù tài jìjiào, yě lèyú zhùrén. Wǒ hé péngyǒu zhījiān cónglái méiyǒu hóngguò liǎn, suǒyǐ wǒ de péngyǒu tǐng duō de. Tāmen gēn wǒ zài yīqǐ dōu hěn yúkuài, érqiě, zhè yǐhòu, wǒmen zài yě méiyǒu yùdào guò shénme dǎoméi shì, mànman de, dàjiā hǎoxiàng bǎ wǒ zhège wàihào yě wàngle.
Dịch nghĩa
Biệt danh của tôi là “Xui Xẻo”
Từ nhỏ, tôi đã biết Trung Quốc là một đất nước có lịch sử lâu đời. Trung Quốc có một sức hút mạnh mẽ đối với tôi, vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học, tôi quyết tâm đến Trung Quốc để khám phá.
Nhờ một cơ hội tình cờ, tôi đã đến thành phố Cáp Nhĩ Tân. Chỉ sau một tháng, tôi đã kết bạn với rất nhiều người mới. Một lần, tôi cùng bạn bè đi du lịch Bắc Kinh. Khi chúng tôi lên máy bay để trở về Cáp Nhĩ Tân, vì trời mưa lớn, sân bay ở Cáp Nhĩ Tân không thể hạ cánh được, nên máy bay phải chuyển hướng đến sân bay Trường Xuân. Bạn nói xem, xui xẻo hay không?
Ở Cáp Nhĩ Tân, tôi quen một người bạn Nhật Bản. Khi cô ấy đi Bắc Kinh, tôi đã đưa cô ấy ra ga tàu. Vì cô ấy mang quá nhiều hành lý, tôi giúp cô ấy đưa đồ lên tàu. Không ngờ rằng, khi tôi còn chưa kịp bước xuống, tàu đã chạy mất rồi! Tôi hoảng hốt vô cùng. Tôi không có vé tàu, không mang hộ chiếu, không mang bất kỳ giấy tờ nào cả, điều quan trọng nhất là tôi không biết nói tiếng Trung, và bạn bè tôi cũng không biết tôi đang ở đâu. Giờ phải làm sao đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhớ rằng mình có một người bạn thân ở Bắc Kinh, vì vậy tôi ngồi trên tàu hơn mười tiếng đồng hồ để đến Bắc Kinh. Đến nơi, tôi vội vàng gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không có nhà! Tôi lại gọi cho bạn bè ở Cáp Nhĩ Tân. Khi họ biết tôi vô tình đi lạc đến Bắc Kinh, ai nấy đều cười ngặt nghẽo. Mãi đến mười hai giờ đêm, tôi mới tìm được bạn mình ở Bắc Kinh. Nhờ sự giúp đỡ của cô ấy, hôm sau tôi bắt chuyến tàu quay lại Cáp Nhĩ Tân. Khi gặp lại, bạn bè tôi cười nghiêng ngả, và từ đó họ đặt cho tôi một biệt danh là “Xui Xẻo”.
Mùa thu năm ngoái, tôi quay lại Bắc Kinh để học tiếng Trung, đây là lần thứ hai tôi đến Trung Quốc. Tôi nghĩ lần này chắc sẽ không xui xẻo nữa đâu, nhưng ai ngờ khi máy bay bay đến Bắc Kinh, lại không thể hạ cánh! Cuối cùng, chúng tôi phải đáp xuống sân bay Thiên Tân. Bạn tôi tức giận nói: “Tất cả là do cậu mà mới xui thế này! Cậu mau xuống đi!”. Tôi cũng rất lo lắng. Sau khi chờ hai tiếng đồng hồ ở sân bay Thiên Tân, máy bay lại tiếp tục bay về Bắc Kinh. Cuối cùng, tôi cũng đặt chân đến nơi an toàn.
Sau khi đến Bắc Kinh, rất nhiều bạn bè nói: “Cô ấy tên là Xui Xẻo, đừng bao giờ đi tàu hay máy bay cùng cô ấy nhé!”. Tất nhiên, đó chỉ là những lời trêu chọc của bạn bè. Thực ra, tôi là người vô tư, không hay để ý tiểu tiết và cũng rất thích giúp đỡ người khác. Giữa tôi và bạn bè chưa bao giờ có mâu thuẫn hay giận dỗi, vì vậy tôi có rất nhiều bạn. Khi ở bên tôi, họ luôn cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, từ sau đó, chúng tôi không còn gặp phải chuyện xui xẻo nào nữa, và dần dần, mọi người cũng quên luôn biệt danh “Xui Xẻo” của tôi.
→ Qua những trải nghiệm này, tác giả không chỉ có thêm những kỷ niệm khó quên mà còn cảm nhận được giá trị của tình bạn, sự quan tâm và lòng tốt của con người. Dù có những lần gặp xui rủi hay tai nạn bất ngờ, nhưng chính sự giúp đỡ chân thành của những người xung quanh đã giúp tác giả vượt qua tất cả.
Cuộc sống có thể không tránh khỏi những điều không may, nhưng khi chúng ta có những người bạn tốt và một tâm hồn lạc quan, mọi chuyện đều có thể trở nên nhẹ nhàng hơn. Câu chuyện không chỉ là một kỷ niệm cá nhân mà còn là lời nhắc nhở rằng, lòng tốt luôn tồn tại ở khắp mọi nơi, chỉ cần ta biết trân trọng và đón nhận.